Câu chuyện bác Shiina

Câu chuyện về “những năm còn lại “ của một người đàn ông, đến năm 48 tuổi vẫn chưa lên được chức Quản lý.

Trong những năm gần đây, những thuật ngữ về toàn cầu hoá hay Ai thường xuyên được nhắc đến, công việc kinh doanh ngày càng trở nên phức tạp. Áp lực công việc ngày càng đè nặng lên vai của mọi người. Tuy nhiên, nhân vật chính trong câu chuyện này, đến bây giờ vẫn không thay đổi “ một người bình thường”. Trong bài này, chúng ta cùng xem cuộc sống và công việc của con người “ bình thường” này, một con người làm việc thực sự trong xã hội hiện đại này.

1. Câu chuyện của “ông bác”-người là mentor của tôi ở một công ty Nhật Bản.

Đầu tiên, xin tự giới thiệu tôi là Tokusan. Tôi có khá nhiều kinh nghiệm từ tư vấn kinh doanh đến quản lí kinh doan ở một công ty của Nhật Bản và một công ty IT có vốn đầu tư nước ngoài. Tôi có cơ hội được gặp rất nhiều người ở các độ tuổi và các quốc tịnh khác nhau. Tuy nhiên trong số đó, có những người tôi đến bây giờ tôi không thể quên được, những người đó không phải là những người xuất chúng ở những văn phòng hào hoa tráng lệ, mà là những con người trông có vẻ vụng về và không nổi bật, nhưng họ luôn tự tin vào bản thân mình và luôn tiến về phía trước.

Trong chuỗi bài này, tôi xin lấy một khía cạnh về đời sống của họ, và kể cho các bạn về những con người này. Trong bài đầu tiên này, là câu chuyện về bác mentor của tôi ở một công ty Nhật Bản.

Sau khi tốt nghiệp, tôi xin việc vào làm ở một công ty Nhật Bản, công ty đã được hơn 100 năm kể từ ngày được sáng lập. Tôi được phân bổ vào bên văn phòng mới về kinh doanh quốc tế. Ở đó bác Shiina ( tên do tác giả đặt). Mentor là người có trách nhiệm phụ trách những người nhân viên trẻ và cả những nhân viên lâu năm, tuy nhiên ở Nhật, số lượng nhân viên trên 40 tuổi chiếm số lượng khá lớn. Có thể vì bác Shiina là người đáng tin cậy nên được lựa chọn. Lúc đó bác 42 tuổi, và đang là phó quản lý.

Bác Shiina là một người rất chăm chỉ, lúc nào bác cũng để đầu tóc gọn gàng, và vận một chiếc suit được là cẩn thận với phong cách thiết kế từ thời Showa, ngay cả giữa hè nắng nực mỗi ngày cũng đều mặc nó đến công ty. Bác là một con người như thế. Ngày nào bác cũng làm việc rất chăm chỉ, và ở lại cho đến tối muộn để làm các tài liệu kinh doanh. Thật sự, tôi cảm thấy bác ấy cẩn thận quá mức, và còn vụng về, nhưng đó là phong cách làm việc của ông từ trước đến nay. Tôi cũng thường cùng bác đi dạo xung quanh. Những lúc đó, chúng tôi thường chia sẻ những câu chuyện của mình với nhau. Lúc nào bác cũng phàn nàn :

– Tôi lúc nào cũng cũng muốn làm quản lý, mà chả hiểu sao tôi vẫn chưa được lên chức .

Lúc đó tôi khá ngạc nhiên, sao bác lại đem chuyện này ra nói với người mới như mình, tuy nhiên nó cũng có lý do. Ở ban của tôi, đúng là nơi tập trung những người làm việc không tốt từ các ban khác nhiều hơn những người giỏi. Tuy nhiên, với việc Phòng phát triển đã đưa ra các sản phẩm có khả năng trên thị trường với công nghệ đột phá, và nhiệt tình của bộ phận quản lí, giúp cho doanh số bán hàng của công ty tăng trưởng mạnh mẽ. Sau đó, công ty liền thấy có hi vọng, nên họ bắt đầu di chuyển nhân lực từ các bộ phận chính thống, trong đó có nhiều người vào công ty cùng lúc với bác, và giờ họ đều đã trở thành quản lý.

Bác Shiina không phải là một con người đầy tham vọng, nên tôi cũng thấy tiếc cho bác. Ngày nào, bác cũng ở lại công ty đến tận đêm muộn để hoàn thành đống tài liệu kinh doanh, có những khi đi ra nước ngoài và cố gắng thuyết phục khách hàng về ác sản phẩm của công ty, bác luôn luôn nỗ lực đem sức mình cống hiến cho sự phát triển của công ty. Vì thế nên thành tích của bác rất tốt. Cuối cùng thì những người đồng nghiệp lại trở thành quản lý là cấp trên của bác. Do đó tôi nghĩ đó là lý do mà bác than phiền với tôi. Nhưng bác lại không vì thế mà thối chí, hàng ngày bác đều làm việc rất chăm chỉ và cẩn thận.

2. Ấn tượng để lại trong tôi

Việc mà để ấn tượng sâu đậm đến bây giờ trong tôi là khi bác bắt đầu học tiếng Anh một cách nghiêm túc. Bác Shiina dường như rất thích tiếng Anh, nhưng trình độ tiếng Anh của bác không đủ để làm việc. Tôi đã có 1 năm đi trao đổi ở Mỹ nên bác đã nhờ tôi kiểm tra các tài liệu tiếng Anh cho bác. Thành thực mà nói, tôi thấy tự mình viết lại toàn bộ còn nhanh hơn là sửa đống tài liệu đó. Và bác cũng biết rằng trình độ tiếng Anh của mình chưa đủ để làm việc.
– “Hôm nọ tôi đem đống tài liệu mà nhờ cậu sửa dùm đến gặp khách hàng, họ nói không ngờ trình độ tiếng Anh của tôi đã thay đổi nhanh thế . Tôi biết trình độ tiếng Anh của mình đến đâu mà, ha ha”- Bác cười với khuôn mặt thân thiện, làm tôi nhớ mãi đến bây giờ.

Do công việc đòi hỏi bác phải đàm phán với các khách hàng nước ngoài nhiều hơn, bác liền đến học một khoá tiếng Anh. Một hôm tôi hỏi bác :
– Lớp học của bác thế nào ?
– Ai da, vất vả lắm. Họ cho tôi rất nhiều bài tập. Tôi phải dành cả mấy ngày cuối tuần để hoàn thành đống bài tập đó.

Thực sự tôi rất ngạc nhiên. Trước đây tôi chưa bao giờ thấy ai, hoàn thành tất cả đống bài tập ở lớp tiếng Anh, lúc nào cũng đi học cẩn thận và không nghỉ buổi nào. Hầu hết mọi người ai sau khi vào học cũng đều cảm thấy không còn hứng thú. Nhưng bác Shiina học liên tục một năm không nghỉ, không chỉ là kĩ năng viết mà, kĩ năng nói của bác đã cải thiện một cách đáng kể. Thấy bác nói chuyện với khách nước ngoài, với Tiếng Anh vẫn còn pha tiếng Nhật trong đó nhưng đã lưu loát hơn trước đây rất nhiều, tôi rất cảm động.
Nhưng cuối cùng nguyện vọng làm quản lý của bác có thành hiện thực không? Tôi phải nói, bác vẫn không thể làm quản lý.

Tuy ban mới này chúng tôi đã phát triển rất mạnh mẽ, nhưng cạnh tranh trên thị trường và cạnh tranh về giá ngày càng trở nên khốc liệt. Nên cuối cùng tất cả các ban liên quan đều được bán cho các công ty khác. Bác Shiina được chuyển đến các bộ môn khác. Nơi bác chuyển đến là phòng sở hữu trí tuệ, và dĩ nhiên chức vụ của bác lại là phó quản lý. Với một người mà từ khi vào công ty đến này đều làm về mảng kinh doanh, nay lại phải bước sang một lĩnh vực hoàn toàn mới, điều này quả thực khó khăn với bác.

Tuy vậy , nhưng bác vẫn giữ được thái độ làm việc trước đây và bắt tay vào việc học Luật. Một lần tình cờ gặp bác ở công ty, bác kể cho tôi nghe về công việc của bác ấy với phong cách nói chuyện vẫn như mọi khi :
– Những người trẻ làm việc cùng tôi đều rất tài giỏi, không những họ giỏi về Luật mà họ còn biết rất rõ về kĩ thuật. Tôi ngày nào cũng cố gắng học để mong đuổi kịp được.
Câu chuyện của bác, lúc nào cũng thế, bác luôn luôn cố gắng làm tròn bổ phận của mình. Tuy nhiên khi bước chân vào một lãnh vực mà mình hoàn toàn không biết gì, thì thật là một điều khó khăn tôi cũng thấy được bác lo lắng về điều này.

3, Nơi bác chuyển đến với chức vụ quản lý

Sau một năm được di chuyển đến bộ phận mới, cuối cùng bác cũng đưa ra quyết định của mình. Bác đã từ chức ở công ty mà bác đã dành 25 năm để cống hiến để chuyển đến một công ty nhỏ. Bác giữ chức vụ quản lý của phòng kinh doanh quốc tế. Người mời bác đến làm từng là cấp trên của bác ở công ty.

Bác Shiina kể chuyện với tôi một cách hưng phấn:
– Mặc dù nó không phải công ty có tiếng tăm, nhưng nó rất có tiềm năng. Trên thế giới này lại có một công ty tuyệt vời như này lại chưa được biết đến, làm tôi rất hứng thú. Mà đây cũng là cơ hội để tôi làm quản lý nữa.
Công ty mà bác làm trước đây là một công ty lớn, và là bác cũng rất yêu thích nó. Do đó, nên một công ty có tiềm năng như nào đi chăng nữa, và như bác nói có thể trở thành quản lý đi chăng nữa, thì việc chuyển đến một công ty nhỏ mà không ai biết tới làm tôi thật sự lo lắng. Ở cái tuổi gần 50, thì việc dám đương đầu thử thách là một điều đáng ngưỡng mộ, nhưng ai cũng đều thấy tính rủi ro của nó rất cao. Sau đấy không lâu, tôi gặp bác Shiina trong một buổi tiệc của công ty, khuôn mặt bác lộ rõ vẻ mệt mỏi làm tôi càng lo lắng.
– Quả thật rất vất vả. Nhiều đêm tôi đã phải thức suốt đêm để làm tài liệu. Ở cái tuổi này thì khó khăn thật đấy. Vất vả thật đấy.

Bác vẫn như thế, vẫn chăm chỉ làm việc như trước đây, không có chút nào thay đổi cả.
Rồi sau đấy mấy năm, tôi cũng chuyển việc, công việc rất bận rộn, nên hầu như tôi không giữ được liên lạc với ai. Có một ngày, tôi nghe được tin bác Shiina đã quyết định sống nước ngoài. Nơi bác ở là California, bác làm quản lý kinh doanh ở đây. Tôi nhớ cả người tôi đã rung nhẹ lên khi nghe thấy tin ấy. Các bạn thấy tôi đã viết bác Shiina lúc nào cũng nói muốn được cho lên làm quản lý, nhưng có một điều nữa bác cũng hay nói bác muốn ra nước ngoài sống. Với một người mới vào công ty như tôi lúc ấy, tôi chỉ thấy ngạc nhiên không hiểu sao với người ở tuổi ấy rồi còn nói những câu chuyện như thế.

4. Phương pháp biến giấc mơ thành hiện thực của bác Shiina.

Tuy nhiên, bác Shiina lúc nào cũng không từ bỏ mơ ước của mình, thành thực làm trọn vẹn công việc và bổn phận của mình, cũng nghiêm túc trang bị vốn tiếng Anh cho mình, và ở cái tuổi gần 50 thì nghỉ việc ở công ty mà bác đã làm việc nhiều năm để tự mang rủi ro lại cho bản thân. Và cuối cùng , bác đã có được điều mà tận trong sâu thẳm, bác luôn mong muốn có được. Năm trước, tôi có liên lạc với bác bằng Facebook. Khi nhận được tin nhắn của tôi, bác liền ngay lập tức trả lời lại.
– Chào Tokusan, cảm ơn cậu đã gửi tin nhắn cho tôi. Đúng thế đến tháng 3 này thì vừa tròn 6 năm tôi ở California. Tôi thấy sống ở đây thoải mái hơn ở Nhật nhiều lắm.

Khi tôi bảo với bác tôi đã chuyển việc và, công ty của tôi ở San Jose, Silicon Valley. bác cũng ngay lập tức nhắn lại cho tôi;
– Thật sao? Cậu giỏi quá. Thung lũng Silicon thì cùng khu tôi sống rồi. Khi nào cậu đến thì phải liên lạc với tôi đấy. Tokusan chuyển đến trụ sở chính, và lấy tư cách vĩnh trú ở Mĩ thì tuyệt lắm đấy. Chúc cậu có một năm vui vẻ và thành công !
Một người chăm chỉ, hiểu biết và một nụ cười chưa bao giờ tắt trên môi như bác Shiina thật giống như ánh mặt trời rực rỡ của California. Cứ mỗi lần tôi nhớ đến câu chuyện của bác, tôi lại thấy mình có động lực để tận hưởng cuộc sống của mình

Leave a Reply