Và thành phố đã khởi công xây dựng hệ thống tàu điện ngầm. Người dân thì mơ màng bên ly cafe đầy hóa chất, mơ viễn cảnh tươi sáng của việc chui ra chui vào dưới lòng đất mát rượi và không sợ mưa, không sợ nắng, không sợ kẹt xe, khói bụi. Dù gì đi nữa, xe máy phải kết thúc vai trò lịch sử của nó, nhường bước cho các phương tiện giao thông công cộng của một đô thị văn minh, dù sẽ có rất rất nhiều người phản đối. Giới đầu cơ lật đật đi mua đất quanh các nhà ga mà có tàu dừng, mong là giá đất nơi đây sẽ lên để kiếm lời khi dự án hoàn thành. Các bạn chứng khoán thì mua ngay cổ phiếu của công ty nào liên quan đến dự án theo công thức đầu tư tài chính ở VN. Và râm ran trong các quán cafe, mọi người hỏi nhau ngồi xe điện là như thế nào, bước lên thế nào bước xuống ra sao, đặc biệt ai đã từng đi ngoại quốc thì ra sức hướng dẫn cho những người chưa đi. Cả thành phố sục sôi không khí điện ngầm và văn hóa điện ngầm. Một số phường xã có tuyến xe chạy qua sẽ tổ chức lớp tập huấn cách đi đứng nói năng trên tàu điện cho dân địa phương, ưu tiên hộ khẩu thành phố và KT3 học trước, dân nhập cư học các khóa sau.
Và đầu năm 2018. Giả sử mọi thứ đều trơn tru vì có bàn tay vô hình của A Đam Xơ Mít, dự án hoàn thành. Dân thành phố sẽ nô nức đi thử. Sẽ tranh nhau, sẽ chen lấn để mua vé. Hồi mới ra siêu thị cũng vậy mà. Tỉnh nào mới mở siêu thị đầu tiên mà chả đông, chen lấn. Giá vé chính thức dự kiến là 7,000đ cho tuyến từ Bến Thành đi Suối Tiên, trước mỗi ga sẽ có đội ngũ bán vé chợ đen lên đến 70,000 vnd ( đội ngũ này xuất thân từ các nữ hoàng cóc ổi mía ghim, lên đời nhờ dự án tàu điện), ai làm biếng xếp hàng thì mua đi cho lẹ. Người người chen chúc đến Suối Tiên chẳng biết vì mục đích gì, đến Suối Tiên vẫn không xuống, ngồi lại cho nó quay về Bến Thành, rồi lại ngồi tiếp đến Suối Tiên. Rảnh quá mà, ngồi đồng quán cafe suốt mấy chục năm ớn quá rồi, giờ lên ngồi đồng trên tàu điện cho mát. Có thể sẽ có thêm thông báo đọc vang vang trên tàu là ” hành khách nào nãy giờ ga nào cũng hẻm xuống thì vui lòng ra khỏi tàu, nhường chỗ cho người khác”.
Rồi cả gia đình các tỉnh thành toàn quốc sẽ kéo nhau đi Saigon và mua tour du lịch ” tham quan tàu điện ngầm”. Hình ảnh cả nhà già trẻ bé lớn dắt díu nhau lên tàu, vừa đi vừa khóc vì sợ, tiếng con nít thất thanh gọi bà, tiếng ông ngoại bà nội tìm thằng Cu con Bé dáo dát. Áo bà ba và nón lá phấp phới, tiếng gà vịt heo qué inh ỏi, vì lên thành phố hổng lẽ không có chút quà quê. Còn dân tp thì trên tay ai cũng cầm một cái mũ bảo hiểm để đến ga xuống thì lấy xe máy chạy về nhà, vì theo lời một thanh niên ngồi bên cạnh “đi bộ là gì chúng tôi không hiểu, từ đầu hẻm đến cuối hẻm cũng phải đi xe máy”. Chúng tôi chỉ đi xe máy, đi vài bữa tàu điện cho biết thôi chứ không tính việc đi lâu dài vì làm biếng đi bộ, không dừng ghé chỗ này, tạt chỗ kia nghe ngóng chuyện trò được.
Hàng ngày từ 6h sáng đến 12 giờ đêm là tiếng rì rầm của động cơ tàu dưới lòng thành phố. Trên mặt đất khu vực các trạm tàu điện là âm thanh vang vọng của tiếng khạc nhổ, tiếng loa báo chú ý móc túi, tiếng xe ôm, taxi và hàng rong hòa quyện vào nhau. Sau 12h đêm, còn lại trên sàn tàu là hộp cơm, bao ny lông, đất cát vôi vữa, lá chuối, vỏ lon coca, cứt gà cứt heo, kẹo cao su, vỏ chai nước suối…. lăn lông lốc. Các công nhân vệ sinh lại cần mẫn dọn dẹp, khiêng hàng tấn rác ra khỏi tàu, làm quần quật vừa xong thì bình minh đã ló dạng, những tia nắng đầu tiên soi rọi đến làm các chú chim thức giấc, reo vang trên những hàng cây. Và một số thanh niên tỷ phú thời gian bắt đầu lao ra đường và lập tức đi Suối Tiên bằng tàu điện.
Bài viết này nhảm nhí quá
Bài này có ý nghĩa gì vậy
Hình như tác giả đi tàu từ Trung Quốc về hay sai nên mới áp đặt như thế. Sao không bắt chước văn hóa của phương Tây, dù sao đây cũng chỉ là dự đoán nên đừng chê bai dân mình như vậy.
Tiên Tri Tony. Nhận của tại hạ 1 lạy.