Ông nội

Giai thuong

Chiều nay, nhận 1 cuộc điện thoại

A. Chào anh. Em gọi từ viện đào tạo doanh nghiệp quốc tế XYZ . Đứng đầu là viện sĩ viện hàn lâm Paris St German, tiến sĩ bác sĩ nhạc sĩ họa sĩ chiêm tinh gia ảo thuật gia Trần Văn Tí. Như vậy là doanh nghiệp mình lọt vào top 100 doanh nghiệp xuất sắc nhất châu Á anh nhé. Còn bản thân anh thì lọt vào 10 doanh nhân uy tín nhất mọi thời đại. Các sản phẩm công ty mình đều đoạt cúp vàng thương hiệu.

Tony: Dạ, vui quá chị ạ. Thế bầu chọn lâu chưa?

A. Dạ vừa xong anh ạ. Bọn em sàng lọc mãi mới được đấy.

Tony: Thế thì đi nhận giải ở đâu ạ?

A: Dạ em sẽ gửi thông tin chi tiết cho anh. Anh cứ điền vào cái form đăng ký ấy rồi gửi lại. Ảnh chỉ phải ủng hộ “quỹ phát triển doanh nhân tài sắc” vài ba trăm triệu là được anh à. Không nhiều đâu.

Tony: Dạ, thế phải đóng tiền à.

A: Dạ, phải đóng chứ anh. Anh đóng khoảng 100 triệu là ban tổ chức lo ăn ở hết chi phí cho anh đi nhận giải. Còn đóng 500 triệu, bọn em sẽ xét duyệt anh trở thành ngôi sao từ thiện loại A của châu lục, cạnh Lý Liên Kiệt, Thành Long. Anh được ngồi bàn đầu coi rõ mặt ca sĩ luôn.

Tony: Dạ, chị mail cho mình thông tin đi

A: Email của anh là gì nhỉ? Và tên họ của anh luôn nhé? Mà doanh nghiệp mình tên gì và thành lập được mấy năm rồi anh nhỉ? Anh là sếp mà nói giọng dễ thương quá.

Tony: Ồ. Bên tui môi giới nhà đất. Đứng ngã tư thấy ai đi coi đất thì dắt đi coi, ăn tiền cò bên bán đất. Chả giấu gì chị, tui định đóng cửa công ty vì hẻm có việc gì làm, rảnh quá. Nếu miễn phí thì tui tham gia đi nhận giải. Tui chưa có đi máy bay bao giờ.

A: Trời sao không nói sớm. Bái bai ông nội.

Leave a Reply